Trước khi bắt đầu, con nghĩ đến việc mở Phúc Âm,
cuốn sách duy nhất con muốn có trước mặt con,
trong một góc hẻo lánh của gác xép,
soi sáng bằng ánh sáng mặt trời,
nhờ thế con có thể tránh sự ngờ vực của con mắt nhân loại,
con ngồi trên hộp đồ cũ lấy đầu gối làm bàn viết.
Có lẽ có người sẽ hỏi sao không vào phòng riêng mà viết?
Chúa nhân lành lại lấy làm hài lòng khi tước đoạt con
khỏi phòng riêng, dù trong nhà còn trống ít phòng.
Thật ra, phòng chung cho công tác và giải trí xem ra thích
hợp hơn trong chương trình của Chúa, vì dù viết ban ngày
có gây nhiều phiền toái nhưng viết ban đêm chỉ tổ
làm ngủ gà ngủ gật thôi. Con rất sung sướng và con cảm tạ Chúa vì
ơn Chúa cho con được sinh trong nghèo hèn, và sống nghèo
khó hơn nữa vì yêu Chúa.
Đức Cha khả kính, đó chẳng phải là điều con có ý trình Đức Cha
lúc này.
Con phải trở lại điều Chúa dậy con khi con mở Tân Ước ra.
Con đã đọc những dòng sau đây của thơ Thánh Phaolô gởi
giáo dân Philipphê (2:5-8):
"Anh em hãy gắng có một tâm tình như Đức Kitô,
Đấng vốn là Thiên Chúa... đã tự hư không hoá chính mình
và nhận lấy thân phận tôi tá... đã tự hạ vâng lời
cho đến chết."
Sau khi ngẫm nghĩ một hồi con đọc tiếp (12-13)
"Hãy run sợ mà lo phần rỗi anh em.
Chính Chúa hành động trong anh em dù là ước muốn hay kết quả
đều do ý định tốt lành của Ngài."
Vâng, con không muốn chi hơn nữa:
vâng lời và phó mình cho Chúa,
Đấng hành động trong con.
Con chỉ là một dụng cụ hèn hạ đáng thương mà Chúa
muốn dùng, một lúc nào đó như một hoạ sĩ quẳng cái
phết sơn vô ích vào lửa, nhà nghệ sĩ thần linh
sẽ đem dụng cụ vô ích về tro tàn của nấm mồ mà chờ
đợi ngày alleluia vĩnh cửu.
Con nóng lòng chờ đợi ngày đó đến, vì nấm mồ
chẳng huỷ hoại mọi sự nhưng là bắt đầu của hạnh phúc bất diệt.
<< Trở về: Hồi Ký 4
<< Trở về: Trang Nhà
![]() |
Luxia, Phanxicô và Giaxinta |