Ơn phúc qua Giaxinta

SAU CÁC LẦN HIỆN RA

ƠN PHÚC QUA GIAXINTA

Có một phụ nữ láng giềng chúng con, mỗi khi gặp chúng con là bà chửi. Một hôm chúng con gặp bà khi bà vừa rời tửu quán. Vì uống mà bà ra tệ hơn. Chửi không chưa thoả, bà còn đi xa hơn thế nữa. Khi bà thôi chửi, Giaxinta nói với con: "Chúng ta phải cầu xin Đức Mẹ và dâng hy sinh cho bà này ăn năn trở lại. Bà nói nhiều điều tội lỗi mà nếu không xưng tội, bà sẽ phải sa Hoả ngục."

Ít ngày sau, khi chúng con đi ngang qua cửa nhà bà, đột nhiên Giaxinta đứng lại, quay vào, em nói:

- Này, có phải ngày mai chúng ta sẽ được thấy Đức Bà không?

- Đúng rồi.

- Vậy chúng ta đừng chơi nữa, chúng ta hãy dâng hy sinh cầu cho kẻ có tội ăn năn trở lại.

Không nghĩ rằng vài người có thể theo dõi em, em giơ đôi tay và ngước mắt lên trời, và dâng lời cầu nguyện. Trong khi đó, người đàn bà ấy nhìn ra qua kẽ cửa từ nhà bà. Sau đó, bà nói với mẹ con rằng điều Giaxinta đã làm, gây ấn tượng mạnh mẽ nơi bà, đến nỗi bà không cần chứng cớ nào khác cũng tin thật về việc Đức Mẹ hiện ra. Từ đó, không những bà không chửi thề nữa mà còn luôn xin chúng con cầu xin Đức Mẹ để bà được ơn tha thứ tội lỗi.

Lại nữa, một hôm, một bà đáng thương đau đớn vì bệnh tật trầm trọng. Khóc lóc, bà ta quì xuống trước Giaxinta nài xin em cầu cùng Đức Mẹ cho bà ta được khỏi. Giaxinta khổ sở khi thấy người đàn bà quì gối trước mặt mình như vậy, em run run cầm tay nâng bà đứng lên, nhưng thấy không đủ sức lôi bà đứng lên, em vội quì xuống đọc ba kinh Kính mừng với bà ta. Rồi em xin bà đứng lên, và quả quyết Đức Bà sẽ chữa bệnh cho bà ta. Sau đó, hàng ngày, em tiếp tục cầu nguyện cho bà ta cho tới khi bà trở lại cảm tạ Đức Mẹ đã chữa bà khỏi bệnh.

Một dịp khác, có người lính khóc lóc như con nít, anh ta được lệnh ra chiến trường, dù vợ anh đang nằm bệnh trên giường và ba đứa con còn nhỏ dại. Anh cầu xin rằng, hoặc vợ anh được khỏi bệnh, hoặc lệnh ra trận được thu hồi. Giaxinta xin anh đọc kinh Mân côi với em rồi nói với anh ta:

- Đừng khóc nữa, Đức Bà rất nhân lành chắc chắn sẽ ban ơn như anh đang xin.

Từ đó, em không quên người lính này. Vào cuối mỗi tràng kinh, em thường đọc thêm một kinh kính mừng cho anh ta. Vài tháng sau, anh ta trở lại với vợ và ba con nhỏ, tạ ơn Đức Mẹ vì hai ơn anh đã được. Vì bị sốt rét chiều hôm khởi hành, anh đã được thoát quân vụ, còn vợ anh thì được khỏi bệnh nhờ ơn lạ của Đức Mẹ.


<< Trở về: Hồi Ký 1

<< Trở về: Trang Nhà


Giaxinta và Luxia