Thị kiến về chiến tranh

Ngày kia, con tới nhà Giaxinta chơi. Em đang trầm tư ngồi trên giường.

- Giaxinta, em suy nghĩ chuyện chi vậy?

- Về cuộc chiến sắp tới. Chết, chết nhiều người lắm lắm, mà phần đông lại mất linh hồn. Nhiều nhà cửa bị phá tán, nhiều linh mục bị giết. Em thì sắp về trời rồi, còn chị, khi nào chị thấy ánh sáng mà Đức Mẹ đã bảo chúng ta, chị cũng chạy thẳng về đó đi nhé.

- Em không biết là không ai có thể tự sức bay về trời?

- Đúng thế, chị không thể nhưng đừng sợ. Trên trời em sẽ cầu nguyện nhiều cho chị, cho Đức Thánh Cha và cho nước Bồ Đào Nha để chiến tranh không lan tới đây và cho hết các linh mục.

Thưa Đức Cha, chắc Đức Cha còn nhớ vài năm trước đây, Chúa đã tỏ dấu chỉ đó, dấu chỉ mà các nhà thiên văn học đã gọi là "Cực Quang Phương Bắc" (aurora borealis). Con không biết chắc nhưng con nghĩ nếu họ nghiên cứu kỹ lưỡng họ sẽ thấy đó không phải là hiện tượng cực quang. Nhưng dầu sao đi nữa, Chúa đã dùng nó để chỉ cho con hiểu là công lý Ngài sắp đòi hỏi tội lỗi thế gian. Vì thế con đã kiên trì nài xin việc rước lễ đền tạ các Thứ Bảy Đầu Tháng và việc hiến dâng nước Nga. Con đặc biệt cầu xin tình thương và tha thứ cho Âu Châu.

Trong tình thương vô biên, Chúa muốn con ý thức được giờ phút kinh hoàng sắp tới, con đã dùng mọi dịp để nói lên điều đó. Con còn phải nói rằng lời cầu nguyện và thống hối ở Bồ Đào Nha chưa đủ làm nguôi phép công bằng Chúa, vì chúng không đi đôi với việc thống hối hoặc cải thiện đời sống. Con tin rằng Giaxinta trên trời vẫn cầu cho chúng ta.

Như con đã trình bày trước, một số những bí mật tỏ cho chúng con biết, Giaxinta là người chịu ảnh hưởng nhất. Thị kiến hoả ngục và nhiều người hư đi trong đó, lại thêm chiến tranh với những hãi hùng của nó xem như luôn ám ảnh tâm trí em. Chúng làm em rùng mình kinh hãi. Hầu như hễ bao giờ con hỏi: "Giaxinta em làm gì mà có vẻ trầm ngâm thế?" là con được em trả lời:

- Về cuộc chiến sắp tới, về những người sắp chết và bị sa hoả ngục! Kinh hãi quá chị ơi! Nếu họ thôi xúc phạm đến Chúa sẽ không còn cuộc chiến nào nữa, cũng chẳng phải sợ hoả ngục nữa!

Đôi lúc em nói với con:

- Em thương hại chị quá đi! Anh Phanxicô và em sắp về trời rồi còn chị ở lại đây một mình! Em đã xin Đức Mẹ đem chị về trời luôn, nhưng Đức Mẹ muốn chị ở lại đây đã. Khi nào chiến tranh xảy ra, đừng hãi nghe chị! Trên trời em sẽ cầu cho chị.

Ngay trước khi đi Lisbon, Giaxinta có vẻ buồn vì sắp phải xa nhau, con bảo em:

- Đừng có buồn, vì chị không đi với em được. Em dùng thời giờ đó mà than thở như "Lạy Chúa, con yêu Chúa!" "Hỡi Trái Tim Vô Nhiễm Maria, lòng Mẹ dịu hiền biết bao" và những lời khác như vậy.

- Vâng, em sẽ không ngừng đọc những lời yêu thương đó cho tới khi em chết. Và rồi em cũng sẽ hát mãi trên trời.



<< Trở về: Hồi Ký 3

<< Trở về: Trang Nhà



Luxia, Phanxicô và Giaxinta