Sức khoẻ Luxia yếu kém

SAU CÁC LẦN HIỆN RA

SỨC KHOẺ LUXIA YẾU KÉM

Nhiều người từ xa đến thăm chúng con, thấy con xanh xao, ốm yếu, đã xin với mẹ cho con đến nhà họ đổi khí ít lâu. Mẹ con đồng ý. Người ta đưa con đi nơi này nơi khác.

Nhưng ở mọi nơi, không phải mọi người đều quí mến con đâu. Nhiều người ca ngợi con, coi con như một vị thánh, nhiều người khác lại nhiếc mắng con, gọi con là đứa giả hình, ảo tưởng, và mụ phù thuỷ. Chúa nhân từ tra muối vào nước để nước khỏi hư. Cũng vậy, nhờ Chúa quan phòng, con có thể qua lửa mà không bị phỏng. Chúa không để con bị đục khoét bởi con sâu khoe khoang và tự đắc. Trong những dịp đi như thế, con quen tự nhủ: "Mọi người đều sai lầm. Con không phải là thánh như người ta tưởng, con cũng không phải là đứa nói dối như người ta nghi ngờ. Chỉ mình Thiên Chúa biết con là cái gì."

Về nhà, con đến thăm Giaxinta. Em bảo con:

- Nè, đừng đi thêm nữa. Em cực vì chị lắm. Từ khi chị đi, em không hề nói với ai. Với người khác, em không biết nói gì.

Đến lúc Giaxinta phải đi Lisbon. Con từ giã em. Con cảm thấy một nỗi buồn đè nặng tâm hồn. Con ở lại một mình. Chỉ trong một thời gian vắn, Chúa đã cất về trời người cha quí mến của con, Phanxicô, và từ bây giờ, con sẽ không còn gặp lại Giaxinta trên đời này nữa. Mỗi khi có thể, con chạy đến Cabeco náu mình trong hốc đá khóc một mình với Chúa, cho vơi nỗi đau buồn. Khi xuống triền giốc, mọi cái đều làm con nhớ đến hai em yêu quí của con. Trên những hòn đá kia chúng con từng ngồi, những bông hoa ấy từ nay con không hái nữa vì không còn ai để tặng, và kìa Valinhos, nơi chúng con đã nếm thử mọi dịu ngọt của Thiên đàng. Con như không còn nhận được thực tại nữa, nửa tỉnh nửa mơ, một hôm con đến nhà cô con, bước vào phòng Giaxinta, con lên tiếng gọi em. Têrêsa, chị của em thấy con nông nỗi như vậy, chắn lối con và nhắc cho con hay rằng Giaxinta không còn ở đấy nữa.

Sau đó ít lâu, có tin em đã được bay về trời. Người ta đem xác em về Vila Nova de Ourem. Cô con dẫn con tới đó, gần xác con gái của cô với hy vọng giải khuây cho con một phần nào. Thực ra mỗi ngày con một cảm thấy buồn chán thêm. Mỗi khi thấy cửa nghĩa trang mở, con vào ngồi hàng giờ cầu nguyện bên mộ Phanxicô và mộ cha con.

Nhờ ơn Chúa, mấy tháng sau, mẹ con quyết định đi Lisbon và cho con đi theo. Nhờ sự giới thiệu của cha Formigao, một bà đạo đức tiếp đón chúng con trong nhà bà và sẵn sàng trả tiền lưu xá cho con nếu con muốn ở lại Lisbon học chữ. Mẹ con và con đón nhận với lòng biết ơn sự giúp đỡ rộng rãi của bà. Quí danh bà là Assuncao Avelar. Theo thầy thuốc khám bệnh cho biết, mẹ con cần phải mổ ngực và xương sống. Nhưng họ không chịu trách nhiệm vì tim mẹ con yếu quá. Mẹ con trở về nhà, để con lại cho bà Avelar săn sóc. Khi mọi sự đã chuẩn bị sẵn sàng và vào ngày lưu xá đã ấn định, người ta đưa tin rằng chính phủ biết con ở Lisbon và đang tầm nã con. Người ta lại đem con về Santarem, trốn trong nhà cha Formigao. Mấy hôm trốn ở đây, con không được phép đi lễ. Sau cùng bà chị của cha Formigao đưa con về lại gia đình và hứa sẽ lo liệu cho con vào lưu xá của các nữ tu Dorothy bên Tây Ban Nha. Khi nào xếp đặt xong xuôi, người ta sẽ đến tìm con. Mọi chuyện xảy ra làm con bớt đau buồn và thoáng trí phần nào.


<< Trở về: Hồi Ký 2

<< Trở về: Trang Nhà