Hai em họ Luxia bệnh nặng

SAU CÁC LẦN HIỆN RA

CÁC EM HỌ LUXIA BỆNH NẶNG

Thời gian đó, Giaxinta và Phanxicô cũng ngã bệnh nặng. Nhiều lần Giaxinta nói với con:

- Em cảm thấy trong ngực đau đớn lắm. Nhưng em không nói gì với mẹ em. Em muốn chịu đau đớn vì Chúa để đền tạ Trái Tim Vô Nhiễm Đức Mẹ Maria, để cầu cho Đức Thánh Cha và cho tội nhân trở lại.

Một buổi sáng con đến thăm em, em hỏi con:

- Đêm nay chị dâng cho Chúa bao nhiêu hy sinh?

- Ba, chị thức dậy ba lần đọc kinh Thiên Thần đã dậy.

- Còn em, em dâng cho Chúa nhiều lắm, nhiều lắm. Em không biết là bao nhiêu, vì em đau đớn lắm mà em không hở môi phàn nàn.

Phanxicô nói ít, nhưng thường em làm tất cả những gì em thấy chúng con làm. Hoạ lắm em mới có một sáng kiến. Trong thời gian bị bệnh, em chịu đựng nhẫn nại và anh hùng, không phàn nàn một tiếng. Một hôm con hỏi em:

- Phanxicô, em đau lắm phải không?

- Phải, nhưng em chịu hết vì yêu mến Chúa và Đức Mẹ.

Lần khác em đưa cho con "khúc dây hãm mình" và bảo:

- Chị cầm lấy và giấu đi, đừng để cho mẹ em thấy. Bây giờ em không còn sức mang nó nữa.

Em uống mọi thứ thuốc cô con bảo uống. Em không từ chối một thứ gì. Và em sống như vậy cho tới lúc được Chúa gọi về trời. Ngày trước khi em chết, em nói với con và Giaxinta:

- Em về trời em sẽ cầu nguyện xin Chúa và Đức Mẹ cũng đem chị và Giaxinta về trời rất sớm nữa.

Con nghĩ, con đã tả nỗi đau khổ chia ly này giữa chúng con khi viết về Giaxinta, nên con không nhắc lại ở đây nữa. Bấy giờ Giaxinta vẫn còn đau và bệnh mỗi ngày một nặng thêm. Dầu vậy, em vẫn tiếp tục làm nhiều việc hãm mình anh hùng mà trước con chưa nói tới.

Một hôm cô đem cho em một ly sữa và một chùm nho và bảo:

- Giaxinta sữa và nho cho con đây. Nếu con không thích uống sữa, không sao, con ăn nho đi.

- Thưa mẹ, con không ăn nho, con chỉ uống sữa thôi.

Thấy Giaxinta trả lời mau mắn, cô con hài lòng. Nhưng sau đó Giaxinta nói với con:

- Em thèm ăn nho lắm, uống sữa là một cố gắng lớn, nhưng em làm như vậy để dâng cho Chúa một hy sinh.

Một buổi sáng, con đến thăm em, thấy nét mặt tái mét, con đoán em đau đớn lắm. Con hỏi em và em trả lời:

- Đêm nay em đau đớn lắm, nhưng em dâng cho Chúa một hy sinh. Em cứ nằm yên không trở mình, cho dù em không thể nhắm mắt được một phút.

Vào lúc khác, em nói với con:

- Khi có một mình, em xuống khỏi giường để đọc lời cầu nguyện Thiên thần dạy. Nhưng bây giờ em không thể cúi đầu chạm đất được nữa, em chỉ quì gối thôi.

Một hôm con có dịp thưa chuyện với cha Đại diện. Ngài hỏi con về Giaxinta lúc này ra sao. Con thưa ngài điều con nghĩ về tình trạng của em bấy giờ. Em nói với con là không thể gục đầu xuống đất để cầu nguyện. Cha Đại diện bảo con nói lại với em, em không phải xuống khỏi giường để cầu nguyện, em có thể nằm mà cầu nguyện, và cầu nguyện khi nào không cảm thấy mệt mỏi. Con đã nói lại với em như vậy ngay khi gặp lại em. Em nói:

- Như vậy Chúa có bằng lòng không?

- Chúa bằng lòng. Chúa muốn chúng ta làm điều cha Đại diện chỉ bảo.

- Được rồi. Em không xuống khỏi giường nữa.

Con hay đến hang Cabeco cầu nguyện. Và vì biết Giaxinta thích hoa, nên mỗi lần trở về, con hái ít hoa hồng gói lại đem về cho em.

- Này, hoa ở Cabeco chị hái cho em đấy.

Em cầm lấy hoa và đôi khi nước mắt lăn trên má. Em nói:

- Em sẽ không còn trở lại đó nữa, cả Valinhos, và Cova da Iria. Em nhớ hai nơi đó lắm.

- Chả sao, vì em về trời. Em được nhìn thấy Chúa và Đức Mẹ.

- Chắc chắn rồi.

Rồi em bẻ từng cánh hoa, đếm từng cánh một.

Mấy ngày sau khi ngã bệnh, em trao cho con một khúc dây hãm mình. Em nói:

- Giữ lấy cho em. Em sợ mẹ nom thấy. Khi nào em khoẻ hơn, em sẽ mang lại nó.

Dây lưng của em có ba nút, và con thấy nút nào cũng vấy máu. Con giấu kỹ khúc dây ấy cho tới ngày con bỏ hẳn gia đình. Không biết cất làm sao, con đem đốt cả hai dây của Phanxicô và Giaxinta.


<< Trở về: Hồi Ký 2

<< Trở về: Trang Nhà