Các linh mục chất vấn

CÁC LẦN HIỆN RA

CÁC LINH MỤC CHẤT VẤN

Kỳ này, hai linh mục đáng kính đến thăm chúng con, nói cho chúng con nghe về Đức Thánh Cha và về sự cần thiết phải cầu nguyện cho Ngài. Từ đó, chúng con nhớ đến Đức Thánh Cha trong mọi lời cầu nguyện. Một hôm cha sở nói với mẹ con, có thể con phải đi Rôma để Đức Thánh Cha tra hỏi. Con vui mừng vỗ tay và nói với hai em: "Sung sướng chừng nào nếu chị được trông thấy Đức Thánh Cha". Hai em ứa lệ và bảo: "Chúng em không thể đi, nhưng chúng em dâng hy sinh này cho Ngài".

Cha sở tra hỏi con lần chót. Thời gian ấn định cho các cuộc hiện ra đã qua rồi, nhưng cha sở vẫn chưa biết phải kết luận gì về những sự kiện này. Ngài cũng bắt đầu tỏ ra khó chịu "Tại sao người ta lại đến sấp mình cầu nguyện trong một nơi hoang vu, còn Thiên Chúa hằng sống, Thiên Chúa ngự trên các bàn thờ trong phép Mình Thánh lại cô độc và bị bỏ rơi trong nhà tạm? Tại sao người ta tự nhiên đem tiền ném vào gốc cây sồi, trong khi việc xây cất nhà thờ không hoàn tất được vì thiếu phương tiện?"

Phần con, bấy giờ con hiểu rõ tại sao cha sở suy nghĩ như vậy. Nhưng biết làm sao? Nếu con có uy quyền đối với dân chúng, chắc chắn con khuyên họ đến nhà thờ. Nhưng vì con chả có chút uy quyền gì, con chỉ còn một cách là dâng lên Thiên Chúa lễ hy sinh này.

Giaxinta có thói quen là mỗi khi bị tra hỏi, em cúi đầu xuống, nhìn đất và hầu như không nói gì cả. Còn con thì khác, luôn cố làm vừa ý khách hành hương. Một hôm, tại nhà cha sở, một linh mục từ Torres Novas tới đặt nhiều câu hỏi hóc búa và tỉ mỉ đến nỗi con phải lúng túng khi muốn giấu ngài một chuyện gì. Con hỏi hai em:

- Chị không biết nếu khi người ta hỏi Đức Mẹ có dạy chúng ta điều gì khác nữa không mà chúng ta không nói tất cả ra, chúng ta có làm điều gì sai không. Chị cũng không biết chúng ta có nói dối hay không, khi chúng ta trả lời là Đức Mẹ dạy chúng ta một điều bí mật, rồi chúng ta làm thinh về những chuyện khác.

- Giaxinta trả lời: Em không biết. Chị phải suy nghĩ xem. Chính chị muốn đừng nói ra.

Con trả lời em: "Chắc chắn là chị không muốn. Nếu chúng ta nói ra, nhỡ người ta lại hỏi chúng ta làm những việc hy sinh nào. Thôi, nếu em đã biết giữ kín đừng nói ra, thì bây giờ không ai biết là chúng ta đã trông thấy Đức Mẹ. Việc Thiên Thần hiện ra cũng vậy. Không ai cần phải biết chuyện đó".

Tội nghiệp cho Giaxinta, nghe con nói, em oà lên khóc và như hồi tháng Năm, em xin lỗi con. Còn con, con bối rối không biết giải quyết làm sao mối nghi nan này.

Ít lâu sau, một linh mục khác từ Santarem tới. Ngài có vẻ là anh em với linh mục đến từ Torres Novas hay ít ra hai linh mục đã đồng tình với nhau. Cũng bằng ấy câu hỏi, cũng bằng ấy cạm bẫy và cũng một cách cười, một cách chế diễu. Vóc người và dáng điệu cũng hầu như y hệt. Sau lần tra hỏi này, con càng thêm nghi nan và không biết giải quyết làm sao. Con cầu xin Đức Mẹ chỉ dạy cho điều con phải làm: "Lạy Mẹ nhân lành, Mẹ biết con không muốn xúc phạm đến Chúa và Mẹ bằng những lời nói dối. Nhưng Mẹ cũng biết con không nên nói ra tất cả những điều Mẹ đã dạy con!"

Giữa lúc bối rối như vậy, con được hạnh phúc gặp cha quản hạt Olival và không biết vì đâu con tín nhiệm ngài và trình bày với ngài nỗi băn khoăn của con. Cha đã chúc lành cho con và bảo: "Hỡi con, con làm như vậy là đúng, vì chuyện bí mật của con gái Chúa Trời phải được giấu kín trong lòng". Ngài dậy chúng con cách giữ bí mật. Ngài cũng dậy chúng con về đời sống thiêng liêng và đặc biệt những cách làm đẹp lòng Chúa và dâng cho Chúa thật nhiều hy sinh nhỏ bé: "Khi chúng con thèm ăn một cái gì, hãy bỏ cái đó đi, ăn cái khác, và dâng cho Chúa việc hy sinh ấy! Khi chúng con ưa nô đùa, dẹp đi đừng nô đùa nữa. Nếu người ta hỏi các con và nếu các con không thể tránh không nói ra, đó là điều Chúa muốn, các con lại có một hy sinh khác dâng lên Chúa".

Con hiểu tường tận những lời linh mục dậy con. Con yêu mến ngài. Lâu lâu, ngài ghé thăm chúng con, hay cho một bà goá đạo đức, tên là Emilia từ Olival đến thăm chúng con. Bà này hay đến cầu nguyện tại Cova da Iria. Có lần bà xin cha mẹ cho con đi tới nhà bà mấy hôm. Nhân dịp này bà dẫn con đến nhà cha quản hạt. Cha quản hạt tiếp đãi con rất tình nghĩa. Ngài bảo con ở lại vài ba ngày giúp chị ngài. Ngài dành cho con nhiều giờ, nhẫn nại chỉ dẫn đường nhân đức cho con. Bấy giờ con chưa có ý niệm gì về "sự hướng dẫn thiêng liêng", con ghi lòng những lời khuyên khôn ngoan của ngài và có thể nói, ngài là vị linh hướng đầu tiên của con. Con mang ơn ngài nhiều.



<< Trở về: Hồi Ký 2

<< Trở về: Trang Nhà