Gia đình sa sút

CÁC LẦN HIỆN RA

GIA ĐÌNH SA SÚT

Kính thưa Đức Cha, thế là đã ba năm con đi chăn chiên. Bây giờ con đã 10 tuổi. Trong ba năm, gia đình và họ đạo con có nhiều chuyện đổi thay. Cha Pena không làm cha sở nữa, ngài đã đổi đi, và cha Boicinha đến thay. Cha sở mới rất nhiệt thành. Khi nhận thấy trong xứ còn nhiều thói tục xấu như ca vũ, hát xướng lố lăng, ngài đem nói trên tòa giảng. Ngài dùng mọi dịp tiện, lúc công khai cũng như riêng tư, để chống lại những tập tục xấu còn sót lại. Từ đó nghe lời cha sở, mẹ con cấm ngặt không cho các chị con đi hát xướng nữa. Theo gương các chị con, nhiều thanh niên thiếu nữ khác cũng không tụ tập lại như trước, nhờ đó tập tục xấu biến mất mau chóng. Một hôm có người đến nói với mẹ con:

- Này, cho tới nay ca vũ đâu phải là tội, bây giờ cha sở mới về lại cho là tội, thế nghĩa là gì?

- Mẹ con trả lời: Tôi đâu biết, tôi chỉ biết cha sở không muốn cho nhảy nhót nữa, và mấy đứa con tôi cũng không trở lại hội họp nữa. Tôi chỉ cho chúng nó ca vũ một chút trong gia đình. Cha sở bảo: Trong gia đình thì ca vũ không phải là điều xấu.

Thời gian này hai chị lớn của con lập gia đình đi ở riêng. Cha con hùa theo mấy ông bạn xấu, càng ngày càng tệ hơn, đến nỗi gia đình con mất đi một số tài sản. Thấy mức sinh sống trong gia đình sa sút, mẹ con cho hai chị Gloria và Caroline đi ở thuê cho người ta.

Ở nhà chỉ còn anh trai lo việc đồng ruộng, con chăn chiên và mẹ con lo việc nội trợ. Có những buổi chiều, con thấy mẹ con thật tội nghiệp, ngụp lặn trong buồn tủi và lo lắng. Thường mỗi buổi chiều, mẹ con, anh con cứ ngồi trước bếp lửa đợi cha con về ăn tối. Thấy vắng mặt hết con gái lớn, mẹ chúng con quặn lòng "Chúa ơi, bây giờ còn đâu là niềm vui của gia đình", rồi gục mặt xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh khóc cay đắng. Anh con và con cũng khóc theo. Đó là một trong những cảnh bi thảm nhất mà chúng con chứng kiến. Con càng cảm thấy đau lòng vì vắng các chị lớn và vì thấy mẹ con ưu phiền. Mặc dầu còn nhỏ, con cũng thông cảm với hoàn cảnh sống của gia đình.

Con nhớ lại lời Thiên Thần dạy: "Các em hãy đón nhận những hy sinh và đau khổ Chúa gửi tới". Để không làm mẹ con thêm đau khổ vì thấy con khóc, con yên lặng rút lui ra ngồi một mình bên thềm giếng, với những dòng lệ nóng hổi. Con quì gối ngước mắt lên trời dâng cho Thiên Chúa nỗi khổ tâm của con. Từ hôm ấy, mỗi khi gặp đau khổ, con lại làm như vậy. Đôi khi Giaxinta và Phanxicô bắt gặp và ứa nước mắt chia sẻ với con. Giaxinta thường lớn tiếng hiến dâng: "Lạy Chúa Trời con, chúng con dâng lên Chúa đau khổ và hy sinh này để đền tạ Chúa và cầu cho các tội nhân được trở lại." Lời hiến dâng không luôn luôn đúng như vậy, nhưng ý nghĩa chỉ là một.

Đau khổ chồng chất ngày qua ngày đã làm sút kém sức khoẻ của mẹ con. Thấy không còn sức làm việc, mẹ con kêu chị Gloria về chăm sóc mẹ và lo công việc nội trợ. Mẹ con đi khám bệnh với hết mọi thầy lang trong vùng, uống đủ loại thuốc, nhưng sức khoẻ vẫn không khả quan thêm. Cha sở chở xe mẹ con đến tận Leiria để khám bác sĩ. Chị Terexa cũng cùng đi với mẹ con. Khi trở về nhà, mẹ mệt lả gần chết. Mọi khám nghiệm không đem lại một kết quả nào. Sau cùng ông bác sĩ tại S. Mamede cho biết, mẹ con bị đau tim và yếu thận. Bác sĩ tận tâm lo cho mẹ con, và vì thế bệnh tình có phần thuyên giảm.

Đó chính là hoàn cảnh sống của con vào ngày 13.5.1917. Năm ấy anh trai con đến tuổi trình diện đi quân dịch, và vì anh con khoẻ mạnh, nên có thể chờ ngày phải nhập ngũ. Đàng khác, trong tình trạng chiến tranh chả ai thoát khỏi nghĩa vụ tòng quân. Vì sợ không còn ai lo việc ruộng nương, mẹ con gọi chị Caroline về. Tuy nhiên cha đỡ đầu của anh con hứa liệu cho anh được miễn quân dịch, ông đã nói chuyện với bác sĩ có trách nhiệm chẩn bệnh, và do đó Chúa nhân từ đỡ gánh nặng cho mẹ con.



<< Trở về: Hồi Ký 2

<< Trở về: Trang Nhà