Các lần Đức Mẹ hiện ra

CÁC LẦN HIỆN RA

CÁC LẦN ĐỨC MẸ HIỆN RA

Con không dừng lại đây kể việc Đức Mẹ hiện ra ngày 13 tháng Năm, vì Đức Cha đã biết rõ rồi, và cũng phí thì giờ của con. Đức Cha cũng biết, mẹ con đã nghe tin thế nào về việc đó, nên mẹ con tìm mọi cách buộc con phải khai là nói dối. Những lời Đức Nữ Trinh đã nói với chúng con hôm ấy cũng là những điều chúng con quyết định không nói ra là những lời sau đây: Sau khi đã bảo chúng con sẽ được về trời, Đức Mẹ hỏi chúng con:

- Các con có muốn dâng mình cho Thiên Chúa, chịu đựng tất cả những đau khổ Người muốn gửi đến cho chúng con, hầu đền tạ những tội Người bị xúc phạm và cầu cho các tội nhân trở lại không?

- Chúng con trả lời: Vâng, chúng con hoàn toàn sẵn sàng.

- Được, chúng con sẽ phải đau khổ nhiều, nhưng ơn Chúa sẽ nâng đỡ chúng con.

Ngày 13 tháng Sáu, xứ con mừng trọng thể lễ thánh Antôn. Người ta có thói quen cho đàn vật ra đồng thật sớm, rồi 9 giờ đuổi chiên về chuồng và đi lễ. Vì chuộng các ngày lễ nên mẹ và các chị con bảo "Để xem hôm nay con nhỏ này có bỏ lễ để đi Cova da Iria nói chuyện với cái bà nào đó không!" Hôm đó không ai nói với con một lời. Người ta coi chừng con, và dường như họ muốn nói "Thôi, cứ để xem con nhỏ sẽ làm gì".

Ngay từ mờ sáng con đã cho đàn chiên ra rẫy với ý định sẽ đuổi chiên về chuồng lúc 9 giờ, và sẽ đi lễ 10 giờ rồi sau lễ sẽ đến Cova da Iria. Nhưng ngay lúc mặt trời vừa lên, anh con đã ra gọi con về nhà, vì có nhiều người muốn nói chuyện với con. Anh con ở lại chăn chiên và con về xem chuyện gì xảy ra. Thì ra đó là mấy ông bà từ Minde, Tomar, Carrascos và Boleiros tới, muốn đi với con đến Cova da Iria. Con nói với họ là còn quá sớm, và con muốn mời họ đi lễ 8 giờ với con. Sau đó con trở về nhà. Các ông các bà đứng đợi con trong sân, dưới bóng cây vả.

Mẹ và các chị con khó chịu. Điều đó làm con cực lòng.

Vào lúc 11 giờ, con ra đi đến nhà chú con. Giaxinta và Phanxicô đang đợi con. Chúng con lên đường đến Cova da Iria vừa đúng giờ hẹn. Nhiều người theo chúng con và đặt cho chúng con hàng trăm câu hỏi. Hôm ấy con cảm thấy thật khổ tâm. Con thấy mẹ bực tức đau khổ. Bằng mọi cách mẹ con ép con thú nhận là con đã nói dối. Ngay từ lúc các con còn trong nôi, mẹ con đã dạy cho từng đứa chê ghét sự nói dối và nghiêm phạt khi đứa nào nói dối.

Mẹ con bảo con "Mẹ đã dạy cho các con mẹ luôn nói sự thật, có lẽ gì bây giờ mẹ lại để cho đứa con gái út nói dối thiên hạ như vậy". Nếu là chuyện thường còn kham được, chứ những lời như vậy, quả là đánh lừa mọi người". Sau đó mẹ con quay lại bảo con: "Con chọn một trong hai, hoặc con ra nói với người ta là con đã nói dối, hoặc mẹ sẽ nhốt con vào trong phòng tối, không thấy ánh sáng mặt trời nữa. Mẹ đã chịu bao nhiêu khổ sở, con còn chất thêm chuyện này vào nữa." Các chị con cùng quan điểm với mẹ con. Vì thế quanh con là một bầu khí ngột ngạt và khinh khi.

Nhớ lại thời quá khứ, bấy giờ con thường tự hỏi: "Còn đâu sự hiền dịu mà từ lâu gia đình vẫn dành cho con?" Con chỉ còn một yên ủi là để cho hai dòng lệ mặc sức tuôn ra trước mặt Thiên Chúa và dâng lên Ngài như một lễ hy sinh. Một hôm, Đức Trinh Nữ, như thấy rõ những điều xảy ra cho con, Người bảo:

- Con đau khổ lắm phải không? Đừng mất hy vọng. Mẹ không bỏ con bao giờ. Trái Tim Vô nhiễm của Mẹ sẽ là nơi con nương tựa và là đường dẫn con về với Thiên Chúa.

Giaxinta thấy con khóc, cũng an ủi con:

- Đừng khóc nữa, chắc chắn đó là những hy sinh mà Thiên Thần nói là Thiên Chúa sẽ gửi đến cho chúng ta, cũng là những hy sinh để đền tạ Chúa và cầu cho kẻ có tội trở lại.



<< Trở về: Hồi Ký 2

<< Trở về: Trang Nhà