Hoán cải tội nhân

TÍNH TÌNH CỦA GIAXINTA

HOÁN CẢI TỘI NHÂN

Giaxinta để tâm rất nhiều đến vấn đề hy sinh cho tội nhân ăn năn trở lại, đến nỗi em không bỏ qua dịp nào mà không hy sinh. Có hai gia đình ở Moita, con cái họ thường đi từng nhà để ăn xin. Một hôm chúng con gặp chúng, khi chúng con đang đi với đàn chiên. Vừa thấy chúng, Giaxinta nói với chúng con:

- Đem bữa trưa của chúng ta cho những trẻ nghèo khó này để kẻ có tội ăn năn trở lại.

Rồi em chạy tới đưa đồ ăn trưa cho chúng. Trưa hôm đó, em nói với con: "em đói". Gần đó có những cây giẻ xanh và cây sến, trái cây còn xanh lắm. Tuy nhiên con bảo em: "chúng ta có thể ăn được đấy". Phanxicô trèo lên cây giẻ xanh hái đầy túi, nhưng Giaxinta lại lưu ý chúng con nên ăn những trái xanh trên cây sến, như vậy chúng con sẽ hy sinh hơn, vì ăn những trái đắng. Thế là trưa hôm đó chúng con thưởng thức bữa ăn tuyệt diệu. Giaxinta làm hy sinh này như em thường làm và thường nhặt những trái sến xanh hay trái oliu.

Một hôm con bảo em:

- Giaxinta đừng ăn trái ấy nữa, đắng lắm.

- Vì nó đắng mà em ăn để cầu cho các tội nhân trở lại.

Không phải chỉ có những lần này chúng con mới ăn chay. Chúng con đồng ý rằng, bất cứ ngày nào chúng con gặp trẻ em nghèo khó như thế, chúng con sẽ cho các em phần ăn trưa của chúng con. Chúng rất sung sướng nhận những của bố thí như vậy, và chúng tìm dịp để gặp chúng con, chúng thường đợi chúng con ở dọc đường. Giaxinta đã nhận ra chúng trước chúng con và em chạy đến cho chúng hết phần ăn chúng con có hôm ấy, sung sướng như em không cần phải ăn uống gì. Vào những ngày như vậy, phần ăn của chúng con chỉ có hạt thông, cây chua, nấm và vài thứ khác chúng con tìm thấy quanh gốc cây thông. Bây giờ con không nhớ được những thứ này gọi là gì. Nếu có sẵn trái cây trên phần đất của cha mẹ chúng con, chúng con thường ăn những trái ấy.

Giaxinta khao khát hy sinh như không thể giãn được. Một hôm, người hàng xóm cho mẹ con một đồng cỏ tốt để cho chiên ăn. Dù đồng cỏ rất xa và trời đang vào mùa hè, mẹ con cũng rất vui lòng nhận món quà người hàng xóm ấy tặng và sai con tới đó. Mẹ con bảo chúng con cần nghỉ trưa trong bóng cây rợp, và ở đấy có ao nước, đàn chiên có thể uống được. Trên đường đi, chúng con gặp những trẻ em nghèo khó đáng yêu, Giaxinta chạy tới cho các em của bố thí thường lệ của chúng con. Thật là một ngày thích thú, nhưng mặt trời chói chang, và trong gay gắt đó, trong đất hoang sỏi đá đó, hình như muốn đốt cháy vạn vật. Chúng con khát khô cổ. Ở đó không có một giọt nước nào chúng con uống được. Dầu chúng con rộng lòng hy sinh cầu cho các tội nhân ăn năn trở lại, nhưng sau trưa, chúng con không thể nhịn khát được nữa.

Gần đó có một ngôi nhà, con nói với hai em là con sẽ vào đó để xin nước uống. Hai em bằng lòng, nên con vào gõ cửa. Một bà già dáng người nhỏ và thấp cho chúng con bình nước và một ít bánh mì. Con cảm ơn nhận lấy rồi chạy về chia cho hai em, đưa bình nước cho Phanxicô bảo em uống. Nhưng em trả lời:

- Em không muốn uống.

- Sao vậy?

- Em muốn chịu khó cho các linh hồn ăn năn trở lại.

- Giaxinta uống không?

- Em cũng muốn hy sinh cho các tội nhân.

Rồi con đổ nước vào hốc đá để cho chiên uống và chạy đi trả bình cho bà chủ. Sức nóng càng ngày càng gay gắt. Tiếng kêu the thé của bầy dế và cào cào với tiếng ếch nhái lanh lảnh ở giếng bên cạnh làm hết chịu nổi. Giaxinta lả người, yếu nhược vì thiếu ăn thiếu uống, đã nói với con cách đơn sơ như bản chất tự nhiên của em:

- Chị bảo dế và ếch nhái im đi, em nhức đầu kinh khủng.

Phanxicô nói với Giaxinta:

- Em không muốn chịu đau khổ cho các tội nhân à?

Giaxinta tội nghiệp, ôm đầu giữa hai bàn tay trả lời:

- Em muốn, vậy cứ để chúng kêu đi.



<< Trở về: Hồi Ký 1

<< Trở về: Trang Nhà


Giaxinta và Luxia