Gia đình phản đối

TÍNH TÌNH CỦA GIAXINTA

GIA ĐÌNH PHẢN ĐỐI

Vào hồi đó, tin tức về những gì đã xảy ra được loan truyền rộng rãi. Mẹ con đâm lo và muốn bằng mọi giá bắt con phải chối bỏ những điều con đã nói. Một hôm trước khi con đi ra đồng với đàn chiên, mẹ con nhất quyết bắt con phải thú nhận con đã nói dối, vì thế mẹ con dùng cả những vuốt ve, đe doạ và ngay cả cán chổi. Với những cung cách đó, mẹ con vẫn chẳng được như ý, vì con cứ im lặng như câm, hoặc con lại tái xác nhận tất cả những gì con đã nói. Mẹ con bảo con ra đồng chăn chiên và để tâm suy nghĩ kỹ những gì mẹ con đã nói, và mẹ sẽ không dung thứ một chút dối trá nào nơi con cái bà. Mẹ con không hề cho phép những kiểu dối trá như thế. Bà cảnh cáo con, bà sẽ bắt con ngay chiều hôm đó, đến với những người con đã nói dối, thú nhận rằng con đã nói dối và xin lỗi họ.

Con ra khỏi nhà với đàn chiên. Hôm đó hai bạn nhỏ phải chờ con. Khi chúng thấy con khóc, chúng chạy đến hỏi con xem đã xảy ra chuyện gì. Con kể lại đầu đuôi sự việc rồi nói thêm:

- Các em cho chị biết, bây giờ chị phải làm sao? Bằng mọi cách, mẹ chị bắt chị phải nhận rằng chị nói dối, nhưng làm sao chị nhận được.

Phanxicô nói với Giaxinta:

- Em thấy không, lỗi tại em cả đấy. Tại sao lại đi nói ra?

Đứa trẻ khốn khổ tràn nước mắt, quì gối xuống, chắp tay, xin chúng con tha lỗi. Em vừa nói vừa khóc:

- Em làm bậy, nhưng em sẽ không bao giờ nói ra điều gì với bất cứ ai nữa.

Đức cha có thể tự hỏi, ai đã dạy Giaxinta làm cử chỉ khiêm tốn như vậy? Con cũng không biết. Có lẽ em đã thấy anh chị của em xin lỗi cha mẹ trước khi đi rước lễ lần đầu. Đàng khác theo con nghĩ, Giaxinta đã nhận được từ Đức Mẹ những ơn cao cả và được hiểu biết về Chúa và về nhân đức nhiều hơn.

Ít lâu sau này, khi cha xứ đòi chúng con đến và hỏi chúng con nhiều điều, Giaxinta chỉ cúi đầu xuống, và thật khó làm cho em mở miệng nói một vài lời. Khi ra ngoài, con hỏi em:

- Sao em không trả lời cha?

- Vì em đã hứa không bao giờ nói gì với bất cứ ai nữa.

Một hôm em hỏi:

- Tại sao chúng ta không thể nói rằng Đức Bà bảo chúng ta hy sinh cho tội nhân?

- Để không ai hỏi chúng ta đã làm những hy sinh nào.

Mẹ con càng ngày càng tức giận vì câu chuyện lan rộng thêm, vì thế mẹ con lại gắng sức bắt con phải thú nhận con đã nói dối.

Một sáng sớm, mẹ con bảo sẽ đem con vào cha xứ, mẹ con nói:

- Khi vào đấy con phải quì gối xuống thưa cha rằng con đã nói dối và xin cha tha lỗi.

Khi mẹ con con đi qua nhà chú cô con, mẹ con tạt vào mấy phút, thế là con có dịp nói với Giaxinta câu chuyện xảy ra. Thấy con xao xuyến như vậy, Giaxinta chảy nước mắt nói:

- Em sẽ gọi Phanxicô, chúng em sẽ đi cầu nguyện cho chị tại bờ giếng, khi trở về, chị cứ đến tìm chúng em ở đó.

Khi con trở về, con đã chạy tới giếng, thấy hai em ở đấy đang quì gối cầu nguyện. Thấy con, Giaxinta chạy tới ôm chặt lấy con, nói:

- Chị thấy chưa, chúng ta không bao giờ phải sợ hãi gì cả. Đức Bà sẽ luôn giúp chúng ta. Bà là người bạn rất tốt của chúng ta.

Kể từ khi Đức Bà dạy chúng con dâng hy sinh cho Chúa, mỗi khi có điều gì đau khổ, hoặc khi đồng ý hy sinh, Giaxinta thường nói:

- Chị đã thưa với Chúa Giêsu, chúng ta làm hy sinh đó vì yêu mến Ngài chưa?

Nếu con nói chưa, em nói ngay:

- Để em thưa với Chúa. Rồi chắp tay lại, ngước mắt lên trời, em nói:

- Lạy Chúa Giêsu, con hy sinh vì yêu mến Chúa và để cho các tội nhân ăn năn trở lại.



<< Trở về: Hồi Ký 1

<< Trở về: Trang Nhà


Giaxinta và Luxia