Những tính tự nhiên

TÍNH TÌNH CỦA GIAXINTA

NHỮNG TÍNH TỰ NHIÊN

Kính thưa Đức Cha,

Trước khi xảy ra sự việc năm 1917, ngoài sự gắn bó giữa chúng con về tình họ hàng, không có quyến rũ nào đặc biệt khiến con thích làm bạn với Giaxinta và Phanxicô hơn những trẻ khác. Trái lại, đôi khi con thấy làm bạn với Giaxinta lại rất bực mình nữa, vì tính quá nhạy cảm của em. Chỉ một tranh cãi nho nhỏ giữa đám trẻ khi chơi với nhau cũng đủ làm cho Giaxinta hờn dỗi đi vào một góc, như chúng con thường nói là "đi cột lừa". Và dù chúng con có dùng những kiểu năn nỉ, dỗ dành, cũng không làm cho em trở lại chơi được; chính em phải được chọn trò chơi cũng như người chơi với em. Tuy vậy, lòng em đã được dọn sẵn, Chúa đã ban cho em những đức tính dịu dàng và nhu mì, những đức tính này làm cho em thành khả ái và lôi cuốn. Con không biết tại sao Giaxinta và em Phanxicô yêu con cách đặc biệt, và hầu như luôn đến tìm con khi các em muốn chơi. Các em không thích làm bạn với các trẻ khác, và thường bảo con đi với các em ra tận ngoài giếng cuối vườn nhà con.

Một lần con ra đấy, Giaxinta chọn trò chơi chúng con thường chơi. Những trò em thích nhất thường là "chơi sỏi" và "chơi nút áo" mà chúng con thường ngồi chơi trên những phiến đá bên bờ giếng, dưới bóng cây ôliu và hai cây mận. Trò chơi nút áo thường làm cho con rất phiền sầu, vì khi con được gọi về dùng bữa, con phải tìm lại những cái nút của con, thường thì không được, vì Giaxinta đã thắng hết rồi, như thế là mẹ con lại mắng con. Con phải vội vã đính vào. Nhưng khó khăn làm sao, vì con phải thuyết phục Giaxinta trả nút lại cho con, và thêm vào sự hờn dỗi, em lại cố giữ lấy, em muốn giữ lại các nút đó để lần sau chơi, em không phải bỏ nút của mình ra. Chỉ có một cách đe rằng không bao giờ chơi với em nữa, con mới thành công để lấy lại nút áo của con.

Nhiều khi con thấy không thể làm những điều cô bạn nhỏ này muốn. Một trong các chị lớn của con là thợ dệt và thợ may, hai chúng con ở nhà cả ngày, vì thế những người láng giềng thường xin mẹ con để cho con cái họ chơi trong sân nhà con khi họ đi làm ngoài đồng. Đám trẻ ở chơi với con có chị con canh chừng. Mẹ con luôn cho như thế, dù làm mất giờ của chị con. Con phải ở đó để chơi với chúng và canh chừng không để chúng rơi xuống giếng trong vườn nhà. Ba cây vả lớn rợp bóng cho lũ trẻ dưới bầu trời oi ả. Chúng con thường đu đưa cành cây và ăn bữa chiều trên nền cũ.

Một hôm Giaxinta và anh đến rủ con đi với chúng vào xó xỉnh thường chơi. Con nói với các em, con không đi được vì mẹ con đã bảo con ở lại nhà. Bực mình nhưng rồi cũng nhượng bộ, hai bạn nhỏ tham dự trò chơi của chúng con. Vào lúc nghỉ trưa, mẹ con thường dạy con cái những bài giáo lý, nhất là khi Mùa Chay gần tới, vì mẹ con nói: "Mẹ không muốn xấu hổ vì chúng con, khi cha xứ hỏi chúng con về giáo lý mùa Phục sinh". Do đó, tất cả các trẻ đều có mặt trong lúc nghe giáo lý, kể cả Giaxinta nữa.


<< Trở về: Hồi Ký 1

<< Trở về: Trang Nhà