Tình bạn thông cảm và hy sinh

SAU CÁC LẦN HIỆN RA

TÌNH BẠN THÔNG CẢM VÀ HY SINH

Giaxinta và Phanxicô không gặp những cảnh trớ trêu như con, vì cô chú nhất định không cho ai đụng đến hai em. Nhưng các em se lòng, ứa nước mắt nhìn thấy con đau khổ, bị giằn vặt tứ bề!

Một hôm Giaxinta nói với con: "Ai có thể cho em có cha mẹ giống như cha mẹ chị? Như vậy người ta có thể đánh em và em sẽ có nhiều hy sinh dâng cho Chúa!" Tuy nhiên, Giaxinta đã biết lợi dụng nhiều dịp để hy sinh. Thỉnh thoảng chúng con có thói quen hy sinh nhịn uống nước suốt 9 ngày hay một tháng (trừ trước và sau bữa ăn) để dâng cho Chúa. Chúng con đã thi hành việc hy sinh này suốt tháng Tám, đầy oi bức. Một hôm từ Cova da Iria về, sau khi đã lần chuỗi và cầu nguyện, chúng con tới gần bờ ao nước đọng. Giaxinta bảo:

- Em khát nước quá! Em đau đầu nữa! Em uống mấy ngụm nước này!

- Đừng, nước ấy bẩn lắm, mẹ em không cho uống nước dơ vậy đâu. Tốt hơn chạy vào nhà bà Maria dos Anjos xin một ly nhỏ.

- Không, em không uống nước ngon, em uống nước này. Thay vì dâng cho Chúa Giêsu sự hy sinh chịu khát, em dâng cho Ngài việc hy sinh uống nước dơ bẩn.

Quả thực, nước này dơ, vì người ta giặt quần áo ở đó. Súc vật tới đó uống nước và lội ngang qua, nên mẹ con bảo con cái đừng uống nước này.

Nhiều lần Giaxinta nói:

- Chắc chắn Chúa Giêsu hài lòng về những hy sinh của chúng ta, bởi vì em khát nước quá rồi, em khác nước lắm, nhưng em không muốn uống. Em muốn hy sinh để mến Chúa.

Hôm khác đang chơi trước cửa nhà cô chú, nhiều người từ đâu đến, con và Phanxicô vội chạy vào phòng, chui trốn dưới gầm giường, mỗi đứa một chỗ. Giaxinta bảo:

- Em không chạy, em dâng hy sinh này cho Chúa.

Những người này đến hỏi em, rồi chờ gặp con. Khi người ta đi rồi, con và Phanxicô chui ra khỏi gầm giường, con hỏi Giaxinta:

- Khi người ta hỏi chị và Phanxicô trốn ở đâu, em trả lời làm sao?

- Em chả nói gì hết, em đứng yên, cúi đầu nhìn đất và không nói gì cả. Em luôn luôn làm như vậy khi em không muốn nói sự thật. Em không muốn nói dối, vì nói dối là một tội.

Giaxinta thường làm như vậy, và hỏi em cũng bằng vô ích thôi, ai hỏi câu nào, em cũng chẳng đáp. Khi không thể trốn được, chúng con thường chấp nhận như một hy sinh dâng cho Chúa.

Một bữa kia chúng con đang ngồi dưới bóng hai cây vả cạnh đường gần nhà hai em. Khi vừa bắt đầu chơi, Phanxicô thoáng thấy mấy bà đang tiến về phía chúng con, nên em báo động cho chúng con. Lập tức, chúng con trèo lên cây vả, ẩn mình trong đám lá, mấy bà không tìm ra chỗ chúng con núp. Khi các bà đi khỏi rồi, chúng con vội vàng trụt xuống, chạy vù đi ẩn trong ruộng ngô.

Nhanh chân chạy trốn, cũng là điều cha sở hay khiển trách chúng con. Ngài phiền trách nhất là tội chúng con lẩn trốn các linh mục. Mà thật, ngài có lý. Vì lẽ các linh mục đặt những câu hỏi tỉ mỉ và hóc búa, khó trả lời. Mỗi khi phải đứng trước một linh mục, chúng con đều chuẩn bị dâng lên Thiên Chúa một hy sinh lớn lao.


<< Trở về: Hồi Ký 2

<< Trở về: Trang Nhà