Chính quyền chống đối

SAU CÁC LẦN HIỆN RA

CHÍNH QUYỀN CHỐNG ĐỐI

Chính quyền chưa chịu thua. Họ không muốn câu chuyện Đức Mẹ hiện ra phổ biến khắp nơi, và không muốn dân chúng tụ tập về Cova da Iria. Vì thế khi dân trong làng dựng hai cột trụ làm một vọng môn và đặt hai cây đèn ở đó, chính quyền cho xe tới nhổ hai cột trụ, phá vọng môn, cưa cây sồi Đức Mẹ đã hiện ra, rồi chất lên xe chở đi. Việc làm của chính quyền đồn ra nhanh chóng, ngay ban sáng. Con ra tận nơi xem sự thể thật hư thế nào. May quá, thay vì chặt cây sồi Đức Mẹ đã hiện ra ở trên, lính của chính phủ đã cưa cây sồi bên cạnh. Vui mừng quá, con quì xuống tạ ơn Chúa, xin lỗi Đức Mẹ cho họ và cầu nguyện cho họ ơn trở lại.

Ngày 13 tháng Năm, con không nhớ rõ là năm 1918 hay 1919, ngay từ sáng sớm một đoàn kị binh đã đến Fatima, ngăn cản dân chúng không cho tập trung về Cova da Iria. Có người bảo con phải dè chừng kẻo thiệt mạng. Con không để ý tới chuyện đó, con đến nhà thờ dự lễ, rước lễ rồi lại về nhà. Con đi qua nhiều chặng đường đầy ngựa và lính. Nhưng không ai hỏi con câu nào. Không rõ họ có nhận ra con hay không.

Sau trưa, mặc dầu nhiều tin đồn lính chính phủ tới giải tán không cho dân chúng hội nhau cầu nguyện ở Cova da Iria, con vẫn bình tĩnh ra đi. Nhiều bà đạo đức đi theo con. Vừa gần tới nơi, chúng con thấy hai kị binh từ đàng xa phi tới thật nhanh. Khi tới gần chúng con, họ dùng roi đánh ngựa đuổi chúng con trở về. Các bà sợ chạy tán loạn, còn trơ lại mình con trước hai người kị binh. Họ hỏi tên con. Con nói với họ ngay. Họ hỏi có phải con là một trong ba em đã "trông thấy Đức Bà". Con trả lời "phải". Họ ra lệnh cho con đi vào giữa đường, họ cỡi ngựa đi hai bên về hướng Fatima.

Khi con theo họ tới gần ao nước đọng, bà Maria dos Anjos nom thấy con. Bà òa lên khóc, thương cho số phận hẩm hiu của con. Một ông lính hỏi: "Bà ấy có phải là mẹ mày không?" Con bảo "Không". Họ tiếp tục dẫn con đi về Aljustrel.

Khi tới đầu xóm, thấy một hố nhỏ, họ bảo con đứng lại. Họ nói với nhau:

- Đây có hố sẵn, lại có cát nữa, chi bằng chém đầu con nhỏ vứt xuống hố này là hết mọi chuyện.

Nghe vậy con tưởng đời con đã tới số. Tuy nhiên con bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Họ suy nghĩ một lát rồi lại nói với nhau:

- Không được, chúng ta không có phép giết con nhỏ.

Nói xong họ bảo con tiếp tục đi. Con qua xóm, đi về nhà cha mẹ con. Nhiều người trong xóm đứng ở cửa nhìn ra, kẻ diễu cười, người chế nhạo, người khác nói tội nghiệp cho số phận của con. Tới nhà, hai ông lính bảo con đi tìm cha mẹ. Cha mẹ con đi vắng. Mấy ông lính xuống ngựa vào nhà lục soát xem cha mẹ con có trốn đâu đó không. Thấy không có ai trong nhà, họ ra lệnh cho con, từ nay ban ngày không được ra khỏi nhà. Rồi cả hai lên ngựa đi ra khỏi xóm. Tối đến, dân chúng cho biết lính đã rút lui, con và mấy bà đạo đức lại ra Cova da Iria lần chuỗi. Theo như nhiều người kể lại, khi con bị hai người lính kèm đi như tù nhân, họ đã báo cho mẹ con hay, nhưng mẹ con trả lời:

- Nếu thật là nó nom thấy Đức Mẹ, thì Đức Mẹ bênh vực nó, bằng nó nói dối thì nó đáng bị phạt. Mẹ con thản nhiên không lo lắng gì hết.

Vài người sẽ hỏi con: "Khi lính đến thì hai bạn nhỏ của con ở đâu?" Con không biết. Con không nhớ gì về các em lúc bấy giờ. Có lẽ khi nghe tin tức ở ngoài, cha mẹ các em không cho các em ra khỏi nhà.


<< Trở về: Hồi Ký 2

<< Trở về: Trang Nhà