Mẹ Luxia hoang mang

CÁC LẦN HIỆN RA

MẸ LUXIA HOANG MANG

Cám ơn Chúa, lần Đức Mẹ hiện ra hôm ấy đánh tan hết mây mù bao phủ tâm hồn con, cho con tìm lại được sự bình an. Tội nghiệp mẹ con, càng thấy dân chúng từ khắp nơi tuôn về Cova, mẹ càng bực dọc, đau khổ. Mẹ bảo:

- Những người dân đáng thương ấy đến đây chỉ vì mù quáng tin theo lời các con bịa đặt, mẹ không biết làm sao giải thích cho họ khỏi bị lừa.

Một ông già đã từng trêu chọc, chửi mắng và đôi khi dọa nạt chúng con, một hôm đến hỏi mẹ con:

- Còn bà, bà nói thế nào về những thị kiến của con gái bà?

- Tôi không biết, tôi có cảm tưởng nó là một đứa nói dối, đã đánh lừa cả nửa thiên hạ.

- Đừng nói bô bô như vậy, e có người sẽ giết con bà. Tôi biết ngay ở đây có người muốn giết nó đấy.

- Chả sao, miễn là người ta ép nó nói sự thật. Phần tôi, tôi chủ trương phải nói sự thật cho dù có hại cho con cái tôi, hay cho chính bản thân tôi.

Mà thực là thế, mẹ con luôn nói thật, dù với giá nào. Đó là một gương lành con học được nơi mẹ con.

Hôm khác, mẹ con lại nhất định ép con phải đính chính. Mẹ dẫn con đến với cha sở để con thú thật với ngài, xin ngài tha thứ và ra việc đền tội. Mẹ con làm dữ quá và con không biết ăn nói làm sao. Ra khỏi nhà, mẹ trẽ vào nhà chú. Con thừa dịp vào nói cho Giaxinta, còn đang nằm trong giường chuyện đang xảy ra, rồi con vội chạy đi theo mẹ con. Thưa Đức Cha, khi viết về Giaxinta, con đã trình bày về việc hai em đã ra cạnh giếng cầu nguyện cho con và đợi con về thế nào rồi.

Trên đường đến nhà cha sở, mẹ luôn miệng giảng cho con đủ điều. Con chỉ biết trả lời bằng một câu duy nhất: nhưng thưa mẹ, làm sao con có thể nói là con đã không trông thấy, nếu con đã trông thấy? Mẹ con lặng thinh. Đến nhà cha sở, mẹ con bảo: "Nghe này, điều mẹ muốn là con phải nói sự thật. Nếu con đã trông thấy, con phải nói là con đã trông thấy, nếu con đã không trông thấy, con phải thú nhận là con đã nói dối."

Không nói thêm nữa, mẹ cầm tay con bước lên thang. Cha sở ra tiếp đón chúng con, niềm nở và tình nghĩa lắm. Nghiêm nghị và tế nhị, cha sở hỏi con cặn kẽ mọi điều. Ngài dùng những kiểu nói thật khéo, thử xem con có đính chính điều chi không, có lẫn lộn chuyện này sang chuyện khác không. Sau cùng, khi tiễn chúng con ra về, cha sở nhún vai và nói với mẹ con: "Trong những chuyện như thế, tôi không biết phải nói gì và làm gì."



<< Trở về: Hồi Ký 2

<< Trở về: Trang Nhà