Đức Mẹ Mân côi mỉm cười với Luxia

TRƯỚC CÁC CUỘC HIỆN RA

ĐỨC MẸ MÂN CÔI MỈM CƯỜI VỚI LUXIA

Đến lượt con, con quỳ dưới chân của Thiên Chúa nhân từ, đại diện bởi một linh mục, để xin ơn tha thứ các tội con phạm. Con xưng xong, con thấy mọi người đều cười.

Mẹ con gọi con và bảo:

- Này con, con không biết là khi xưng tội phải nói nhỏ, xưng tội là một việc kín đáo, mọi người đã nghe con hết rồi, chỉ mãi phần cuối con mới nói nhỏ, không ai nghe thôi.

Trên đường về nhà, nhiều lần mẹ con muốn hỏi cho biết cha giải tội đã dạy con cái gì. Nhưng con hoàn toàn yên lặng.

Bây giờ con mới tiết lộ ra bí mật của lần xưng tội đầu tiên. Nghe con xưng tội rồi, linh mục bảo con:

- Hỡi con, linh hồn con là đền thờ của Chúa Thánh Thần, con hãy giữ linh hồn cho trong sạch để Chúa Thánh Thần tiếp tục công việc của Ngài trong linh hồn con.

Nghe những lời ấy con cảm thấy bổn phận phải kính trọng và gìn giữ linh hồn cho tinh tuyền. Con xin linh mục chỉ cho con điều con phải làm. Ngài bảo con:

- Con hãy quỳ gối dưới chân Đức Mẹ, lấy lòng trông cậy xin Người gìn giữ trái tim con, xin Người dọn lòng con ngày mai để tiếp rước Con yêu quý của Người cách xứng đáng, xin Người dành riêng trái tim con cho một mình Chúa thôi.

Trong nhà thờ có nhiều tượng Đức Mẹ. Nhưng vì các chị con chăm lo bàn thờ Đức Mẹ Mân Côi, nên con có thói quen cầu nguyện trước tượng Đức Mẹ này. Hôm ấy con cũng đến cầu nguyện ở đó. Con hết lòng kêu van Đức Mẹ gìn giữ trái tim nhỏ bé của con cho một mình Thiên Chúa. Con lập đi lập lại nhiều lần lời cầu nguyện ấy. Mắt chăm chú nhìn tượng Đức Mẹ, con có cảm tưởng như Đức Mẹ mỉm cười với con và bằng một cái nhìn và một cử chỉ nhân từ, Đức Mẹ chấp nhận lời con cầu nguyện. Con tràn ngập hạnh phúc, không nói nên lời!



<< Trở về: Hồi Ký 2

<< Trở về: Trang Nhà



Luxia, Phanxicô và Giaxinta