Đền tội và đau khổ

CÁC LẦN HIỆN RA

ĐỀN TỘI VÀ ĐAU KHỔ

Mấy hôm sau, chúng con theo đàn chiên ra rẫy. Trên đường đi, con nhặt được một dây chằng xe ai làm rớt. Con buộc vào tay đùa chơi. Lập tức con cảm thấy đau. Con nói với hai em:

- Coi này, chỉ hơi buộc đã đau rồi. Chúng ta có thể thắt vào mình như dây đền tội để hãm mình dâng cho Chúa.

Hai em theo ý kiến của con ngay. Thế là đoạn dây được chia ba, mỗi đứa một khúc. Vì dây thừng vừa thô vừa to, nên khi thắt chặt vào mình, chúng con cảm thấy đau đớn khó chịu lắm. Vì đau đớn, đôi khi Giaxinta ứa nước mắt. Khi nào con bảo em đừng thắt dây nữa, em cũng nói không chịu: "Không, em muốn dâng hy sinh này cho Chúa để đền tạ Ngài và cầu cho các tội nhân trở lại".

Một bữa kia chúng con chơi nhặt những cây nhỏ dính vào tường rồi vỗ chúng trên tay để nghe tiếng kêu tách tách. Đang khi Giaxinta nhổ cây, em thấy có một loại cây chọc vào tay làm em ngứa, em liền xát vào tay cho ngứa thêm và nói với chúng con: "Coi này, đây có một hy sinh nữa chúng ta có thể làm". Từ đó đôi khi chúng con thường xát cây ngứa vào chân để dâng hy sinh cho Chúa.

Cũng từ đấy, chúng con có thói quen đem bữa trưa phát cho các trẻ em, như con đã thưa với Đức Cha khi nói về Giaxinta, mấy em nhỏ của gia đình Moita vốn đi ăn xin nhà này qua nhà khác. Cả ngày chúng con nhịn đói. Chiều đến, đôi khi Giaxinta kêu đói bụng, chúng con hái quả sồi xanh ăn lót dạ. Trong tháng này, mẹ con dịu giọng hơn. Thỉnh thoảng mẹ bảo: "Nếu chỉ có một người khác nữa xem thấy thì có thể mẹ sẽ tin. Nhưng cả vạn người mà chỉ có mấy đứa con nom thấy!"

Tuy nhiên, trong tháng qua, đã có nhiều người nói đã xem thấy điềm lạ này, điềm lạ khác. Người bảo thấy Đức Mẹ, người khác thấy những dấu hiệu trên mặt trời... Mẹ con nói: "Trước đây tôi thường nghĩ, nếu có một người khác thấy được điều đã xảy ra, tôi sẽ tin, nhưng bây giờ nhiều người nói đã thấy điều này điều nọ mà sao tôi vẫn không tin!" Cha con bắt đầu bênh vực con. Mỗi khi có người la con, cha thường nói: "Chúng ta không biết có phải là chuyện thật hay không, nhưng chúng ta cũng không chắc đó là chuyện lừa dối."

Cô chú con vì mệt mỏi với những đòi hỏi của những người muốn gặp và nói chuyện với chúng con, đã quyết định cho Gioan đi coi chiên, giữ Giaxinta và Phanxicô ở nhà. Ít lâu sau, cô chú lại bán hết chiên đi. Còn con, vì không thích đi với các trẻ khác, nên chăn chiên một mình. Như con đã thưa với Đức Cha, lâu lâu, nếu không xa quá, Giaxinta và Phanxicô đi theo con. Nếu chỗ chăn ở xa, các em đợi đón con trên đường về. Có thể nói, đó là thời gian hạnh phúc của con. Một mình với đàn chiên, trên ngọn đồi hay dưới thung lũng, con chiêm ngưỡng vẻ đẹp của bầu trời, con cảm tạ Chúa vì những ơn lành Ngài ban cho con. Khi tiếng gọi của một trong các chị con làm tan vỡ sự yên tĩnh con đang sống và bảo con về nhà hầu chuyện với ông này bà nọ đang đợi con, con cảm thấy nuối tiếc. Nhưng con tự yên ủi và coi đó như một hy sinh dâng lên cho Chúa.

Một hôm ba người đàn ông đến hỏi chúng con. Sau khi hỏi đủ lẽ với những giọng điệu gay gắt, họ bỏ ra về với lời đe doạ chúng con: "Chúng bay phải nói ra hết mọi điều bí mật, bằng không ông Quận sẽ giết chết chúng bay". Nghe vậy Giaxinta nét mặt hớn hở kêu lên, "Hạnh phúc biết bao, em yêu mến Chúa và Đức Mẹ lắm, như vậy chúng ta sẽ mau được xem thấy các Ngài." Nhiều người đồn thổi rằng ông Quận muốn giết chúng con. Một bà dì của con, lấy chồng ở Casais, đã đến Fatima với ý định đem chúng con về nhà dì. Dì bảo: "Dì sống ở quận khác, như vậy ông Quận sẽ không đến giết các cháu được". Nhưng ý định của dì không thành, vì chúng con không muốn đi, chúng con nói với dì: "Nếu người ta giết chúng cháu, có hệ gì đâu, chúng cháu sẽ về Thiên đàng sớm."



<< Trở về: Hồi Ký 2

<< Trở về: Trang Nhà