Giaxinta cô bé chăn chiên nhỏ

TÍNH TÌNH CỦA GIAXINTA

GIAXINTA, CÔ BÉ CHĂN CHIÊN

Lúc này con đã khá lớn nên mẹ con sai con đi chăn chiên, như mẹ con đã sai các chị con, khi các chị ở vào tuổi con. Chị Caroline đã lên 13 nên chị phải đi làm. Mẹ con đặt con trông coi đoàn vật. Con đi báo cho hai em biết tin, con không thể chơi đùa với hai em được nữa, nhưng các em không thể chịu được sự chia lìa này. Các em tới ngay với mẹ, xin cho các em cũng đi chăn chiên với con, nhưng mẹ các em không chịu. Chúng con không có cách nào khác, đành phải chấp nhận chia tay. Gần như mọi ngày sau đó, các em đến đón con trên đường về nhà lúc trời hoàng hôn. Rồi chúng con ngồi xuống thềm nhà, hoặc chạy nhảy một lúc chờ Đức Bà và các Thiên thần thắp đèn, hoặc đặt đèn lên, như chúng con thường nói, tại cửa sổ để cho chúng con ánh sáng. Vào những đêm không có ánh trăng soi, chúng con thường bảo nhau "hôm nay đèn Đức Bà không có dầu".

Giaxinta và Phanxicô thấy rất khó làm quen với sự vắng mặt người bạn cũ, vì vậy các em xin đi xin lại với mẹ cho các em đi chăn chiên. Cuối cùng, cô con, có lẽ để chấm dứt khỏi bị quấy rầy hoài, dù cô biết các con còn nhỏ quá, cũng đã bằng lòng. Thật là sung sướng, các em chạy đến báo tin cho con và hỏi cách làm sao để hằng ngày có thể chăn chung đàn chiên với con. Chúng con hẹn nhau rằng, ai tới Barreiro trước sẽ phải chờ đàn chiên kia tới sau. Barreiro là tên một giếng nước dưới chân đồi. Khi chúng con tới giếng, chúng con sẽ quyết định hôm ấy sẽ thả chiên ở đồng cỏ nào. Lập tức lên đường, chúng con sung sướng như đang đi dự lễ.

Thưa Đức cha, bây giờ chúng ta coi Giaxinta trong cuộc đời mới như là cô bé chăn chiên. Chúng con chinh phục đám chiên bằng cách chia bữa trưa cho chúng. Nghĩa là khi chúng con tới đồng cỏ, chúng con có thể chơi tuỳ thích, chắc bụng rằng chúng không đi lạc xa chỗ chúng con.

Giaxinta thích nghe tiếng vang của âm thanh vọng lại từ dưới thung lũng. Vì vậy một trò chơi thú vị của chúng con là leo lên tận đỉnh đồi, ngồi trên hòn đá to nhất có thể tìm được, rồi gào lên nhiều tên khác nhau, gào to hết sức. Tên vang lại rõ nhất là tên "Maria". Đôi khi Giaxinta đọc cả kinh Kính mừng bằng cách gào to này, chỉ nói tiếng sau khi tiếng trước đã dứt âm vang.

Chúng con cũng thích ca hát nữa. Chúng con hát các bài dân ca, tiếc rằng con chỉ biết một số bài. Giaxinta thích các bài "Chào Bà Hoàng diễm lệ", "Người Toàn trinh", "Thiên thần hát với em". Chúng con rất khoái nhảy. Bất cứ nhạc cụ nào các mục đồng khác chơi mà chúng con nghe được, đủ làm cho chúng con bỏ những trò chơi đang chơi. Giaxinta có biệt tài nhảy múa.

Chúng con được căn dặn là đọc kinh Mân côi sau bữa trưa. Nhưng cả ngày để chơi hình như ngắn quá, chúng con tìm ra cách giải quyết mau lẹ để rồi còn chơi. Trong khi ngón tay lần hạt, miệng chúng con chỉ đọc "Kính mừng Maria, Kính mừng Maria..." Vào cuối mỗi mầu nhiệm, chúng con ngưng lại một chút rồi chỉ đọc đơn giản "Lạy Cha chúng con". Vì thế trong nháy mắt chúng con đã đọc xong một chuỗi Mân côi.

Giaxinta cũng thích ôm các con chiên nhỏ trong cánh tay, đặt chúng vào lòng, vỗ về chúng, hôn chúng và tối đến bế chúng về nhà, để chúng khỏi bị mệt. Một hôm trên đường về, em bước đi giữa đàn chiên, con hỏi em:

- Giaxinta, em làm gì mà đi giữa đàn chiên vậy?

- Em muốn làm giống như Chúa trong bức hình người ta cho em. Ngài làm như thế này, Ngài đi giữa đàn chiên và ôm một con trong tay Ngài.


<< Trở về: Hồi Ký 1

<< Trở về: Trang Nhà