Trở lại Aljustrel

GIAXINTA BỆNH VÀ QUA ĐỜI

TRỞ LẠI ALJUSTREL

Giaxinta được trở lại nhà cha mẹ một thời gian. Em có một vết thương há rộng trên ngực em, vết thương đó phải được trị hàng ngày, nhưng em chịu đựng không hề kêu ca, không hề tỏ dấu khó chịu. Điều làm em phiền sầu hơn cả là sự lui tới của nhiều người, và nhiều người muốn gặp em, mà lúc này em không thể đi trốn được.

- Em nói cách nhịn nhục: Em dâng cả những hy sinh này để cầu cho kẻ có tội. Em muốn trả mọi giá để đi tới Cabeco, đọc kinh Mân côi ở đó, nơi chúng ta ưa thích. Nhưng em không thể tới đó được nữa. Khi chị tới Cova da Iria nhớ cầu cho em. Chỉ nghĩ thôi, chứ em không bao giờ tới đó nữa.

Nước mắt lại tràn ra trên má em.

Một hôm cô con bảo thế này:

- Hỏi Giaxinta coi nó nghĩ gì khi nó lấy tay che mặt và nằm bất động như thế rất lâu. Cô đã hỏi nó, nhưng nó chỉ mỉm cười mà không trả lời gì.

Con hỏi Giaxinta, em trả lời:

- Em nghĩ về Chúa, về Đức Mẹ, về các tội nhân và về ... (em nghĩ tới vài điều bí mật). Em thích suy nghĩ.

Cô con hỏi con, em nó trả lời thế nào. Con chỉ mỉm cười. Cô con đem chuyện này than với mẹ con rằng:

- Cuộc sống của những đứa trẻ này là một bí ẩn đối với tôi. Tôi không thể hiểu được chúng.

- Mẹ con thêm: Phải, khi chúng ở riêng với nhau, chúng nói hết chuyện trời tới chuyện đất đấy, nhưng khó mà nghe được, cô chẳng hiểu được đâu. Tôi cũng chẳng hiểu được những điều lạ lùng này.


<< Trở về: Hồi Ký 1

<< Trở về: Trang Nhà


Giaxinta và Luxia